Gibberish

Posts tagged ‘Song’

Quan tâm vừa đủ

Khi dành sự quan tâm cho ai đó, chỉ nên dừng ở vừa đủ, nhiều qúa sẽ mang tiếng tò mò tọc mạch và đa phần tôi thấy thì chẳng ai thích những người tò mò tọc mạch cả. Và tôi luôn hạn chế tối đa việc tôi trở thành một con người tò mò tọc mạch.
Nhưng bài này không nói về chuyện tò mò tọc mạch, mà là chuyện quan tâm.
Khi được quan tâm thái quá, tôi lại thấy sợ, và trong đầu tôi lại hình thành một hệ thống phòng thủ trước những sự quan tâm này (kiểu như hệ thống miễn dịch trong sức khỏe của con người vậy), và việc này tôi không kiểm soát được.
Thế nên tôi nghĩ, dựa trên những gì tôi cảm nhận, mặc dù nó hơi chủ quan, và những gì tôi nhìn nhận về cuộc đời, cái này thì khách quan, thì khi quan tâm một ai đó, tốt nhất nó nên nằm trong một mức vừa phải, và cái mức này chỉ nâng lên khi con người thân thiết hơn thông qua những hành động cụ thế và những sự kiện trong cuộc đời chứ không phải là kết quả của những cuộc nói chuyện hay những câu hỏi mà chẳng ai biết có thực lòng hay không. Những mối quan hệ thông qua lời nói nó không khó để làm. Nhất thiết phải có hành động để đảm bảo những mối quan hệ đấy, để nâng cái mức quan tâm lên tầng cao hơn. Ví dụ như đón nhận thất bại trong cuộc sống, hay như thí nghiệm bị nổ đùng hư hết cả tóc, hay các đôi yêu nhau thì phải hôn nhau vậy.
Nếu có cái gì đó nó nằm ngoài mức vừa đủ, thì nghĩa là mối quan hệ nó tiệm cận cái sự “đồng bộ”, hoặc là có những mối liên kết không thể chối bỏ, như những người trong gia đình với nhau (kiểu như bực mình chửi bới nhưng sau đó thương vẫn thương), rồi nếu đạt được những mức đấy đối với những con người mà trước đây là xa lạ, thì người ta sẽ đến với nhau dưới dạng vợ chồng hoặc tri âm tri kỉ. Cái này vừa đủ, ở mức hiếm, sự thật là nó hiếm, chứ không phải đùng một cái mày là bạn thân của tao đâu, bạn thân nó khác lắm, không phải là cái đùng một cái là cảm nhận được.
Ích kỉ hơn một chút, thì để tồn tại được, một người phải biết lo cho chính mình, nếu dành quá nhiều thời gian cho người khác mà sức khỏe của mình không lo nổi thì cũng không giải quyết được cái gì, vì thế phải có một ít khôn ngoan, một ít láu cá và một ít vô tâm.
Nói chung tôi là một người vô tâm tợn, tôi không có chuyện quan tâm ai đó tới mức rộc người đi đâu, nhưng vì tôi cũng không muốn người khác quan tâm mình, nên tôi thấy tôi rất là ổn.
“Hổng care!”

Bạn có yêu … sóng gió?

Image

Sóng gió, sóng đem cảm giác chếnh choáng say, gió đem cảm giác mát mẻ, khô ráo, lạnh lẽo, sóng đi chung với gió thì sẽ là những cái “tát” vào sức chịu đựng của mỗi con người chúng ta.Waks

Nói chung có sóng gió thì mới mạnh mẽ, mạnh mẽ để làm gì, để đương đầu với những sóng gió lớn hơn, hoặc để che chở cho người khác khỏi sóng gió, bản tính của con người sinh ra, và cũng là nghĩa vụ, là quan tâm người khác và che chở cho người khác, “cuộc đời đó có bao lâu, mà hững hờ”. Gross

Bạn yêu sóng gió hay không tôi không quan tâm, nhưng bạn phải biết lo cho người khác cũng chỉ nằm ở một chừng mực nào thôi, không thể lúc nào cũng quá sách vở kiểu súp gà cho tâm hồn (mỗi lần nhắc tới chữ súp gà cho tâm hồn tôi lại thầm nghĩ trong bụng “bull shit”Dies). Nghĩa là, cũng phải nghĩ cho bản thân, vì nghĩ cho bản thân chính là nghĩ cho những người quan tâm đến chúng ta, chúng ta chăm sóc cho chúng ta đồng nghĩa chúng ta chăm sóc cho họ, như thế không phải cuộc đời nó đơn giản hơn… Gross

Tôi thì tôi không thích sóng gió, người sẽ bảo có sóng gió mới thấy được giá trị của bình yên, thú thực là bình yên với tôi bản thân nó đã là quá đủ rồi, cần gì phải mó tới giá trị đích thực sau đó là bản chất sâu xa chi nữa? Bình yên là đủ rồi, sóng mặc sóng và gió mặc gió, họ trôi nổi, họ bay bổng, họ lúc lên lúc xuống, họ phiêu lưu, họ sa lầy, họ quấn vào nhau và họ rời xa nhau. Tôi lại thích kiểu cài rồi dính luôn một cách dễ chịu, không bị phá hoại cục bộ, không bị phá hoại tổng thể, năng lượng động lúc nào cũng bé hơn mười mũ trừ bảy joule. LOL

Tôi đã hối tiếc quá nhiều rồi. Sorry

Nhà hỡi, mày ở đâu?

image

Dự séminaire ở Barcelonnette về lại Grenoble, những tưởng là về nhà, nhưng có phải vậy đâu.
Nghĩ lại thấy cũng kì, từ Gia Lai, rồi Sài Gòn, rồi Lyon, rồi Grenoble, đồng ý là chỉ tạm thời nhưng khái niệm nhà của mình nó bị lẫn lộn.
Thế nên mới bảo là: “Nhà ơi mày ở đâu?”

5 điều nhiều người hối tiếc nhất khi chết

Sau đây là tổng hợp 5 điều hối tiếc mà người ta khi chết đi thốt lên, thông tin được tổng hợp bởi một y tá.

Trước khi đi vào list này, chúng ta nên tự nhắc chúng ta một điều, dù ở bất kì điều kiện nào của cuộc sống, chúng ta vẫn không cần phải tiếc nuối một cái gì cả, nuối tiếc chỉ đem lại sự chịu đựng cho hiện tại, khi chúng ta nuối tiếc quá khứ, chúng ta đã để quá khứ chi phối chúng ta, mà điều chúng ta cần là từ những điều trong quá khứ, mà nhìn nhận những vấn đề hiện tại và chuẩn bị cho tương lai.

1. Giá mà tôi có đủ can đảm sống cuộc đời theo lựa chọn của tôi, không phải cuộc đời mà người khác đã mong muốn, áp đặt và kì vọng nơi tôi.

2. Giá mà hồi ấy tôi không làm việc quá sức.

3. Tôi ước tôi đã có thể bày tỏ được cảm xúc của mình.

4. Giá mà tôi giữ liên lạc với bạn bè của tôi.

5. Giá mà tôi đã có thể để chính tôi sống một cách hạnh phúc hơn.

5 điều, đọc lại thấy cũng nhột nhột một chút và có thể thay đổi một cái gì đó chăng, nếu sống chưa tốt, thì hãy cố gắng sống tốt, nếu sống tốt rồi thì hãy cố gắng sống tốt hơn.

Bản full ở đây: http://www.dmcc.cc/pdf/kalina%20handouts/regretsOfTheDying.pdf

Ai cũng muốn nhận, vậy giờ thì ai sẽ cho?

Nhiều lúc phải là một con người chịu thiệt, không biết phàn nàn là gì thì mới có lại tí niềm vui bù đắp. Nghĩa là cố gắng rất nhiều và mệt mỏi rất nhiều, tỉ lệ vui có được từ những việc đã làm thì chỉ khoảng 0.00001 nhưng không sao, dù chỉ là được vui, giống như bỏ công sức thậm chí cả cuộc đời chỉ để sung sướng 15p chẳng hạn (=]]]]).
Tôi nhớ hồi tôi làm về cái diễn đàn trao đổi thông tin về toán, hồi đó tôi tham gia vì muốn học từ những người siêu hơn, tuy nhiên cái tinh thần vì cộng đồng của tất cả mọi người trên cái cuộc đời này luôn là một cái gì đó khá ảo và kì lạ, kì cục, kì quái. Tôi hay gặp như này:
Tôi: -Sao mày không viết bài đi, tham gia mà không viết bài
Nó: -Thôi tao chỉ thích đọc thôi.
Đm, nếu ai cũng như cái thằng này chắc thiên hạ này chết sớm, phải ai chịu viết thì người ta mới có cái mà đọc chứ, tôi học được một câu này: việc đọc và việc viết nó bổ sung cho nhau, bạn đọc nhiều và bạn viết sẽ nhiều, và bạn viết nhiều thì bạn đọc cũng sẽ nhiều; câu thứ hai là: không té thì sao mà biết đi patin.
Nhưng chúng ta sống không phải là sống một cuộc đời của than vãn và phán xét người khác (phán xét bản thân thì tôi nghĩ là tốt, vì nó là tiền đề của cố gắng và nghiêm khắc với bản thân.) nên không sao đành tiếp tục đường ai nấy đi, và vì tôi chưa đủ quân tử rộng lượng, nên thỉnh thoảng tôi vẫn hay bực mình lắm.

Tag Cloud