Gibberish

Posts tagged ‘thơ’

Tự vấn đêm

Giờ về khuya, và các việc xảy ra,
Ngó đời người, và ngó cuộc đời ta,
Đã làm được, và đã làm không được,
Quanh quẩn mãi xung quanh một đời hoa.

Em không biết, chính em em không biết,
Người yếu đuối, nhiều lúc là con trai,
Là nhiều lúc phải đứng ra khẩn nài
Nhưng họ thấy làm như vậy là đáng.

Giả ngây thơ, anh bảo cuộc đời ngắn,
Phải làm nhiều, và tận hưởng cũng nhiều,
Nhưng nhiều lần, cuộc đời nó buồn chán,
Anh lại bảo, cuộc đời thật lắm chiêu.

Dài gì đâu, hỡi ôi dài gì đâu!
Đến với nhau và làm nhức đầu nhau,
Tôi lặng khóc, và đó những nước mắt,
Nhưng lại cười, khoảnh khắc chỉ vài giây.

Lại không thích những con người đó đây,
Hay than vãn, hay tỏ ra nguy hiểm,
Nhưng chính thế, đó là họ đang sống,
Hoa vẫn vàng, dưới nắng, nắng cũng vàng.

Và lúc này anh thấy mình lạc bước,
Hoa nhiều quá, chẳng biết phải đi đâu,
Trời nắng quá, anh dừng lại ngửng đầu,
Nắng xé mắt, bảo “mày là thằng ngốc!!”

Mùa xuân chín – Hàn Mặc Tử

muaxuanchin

Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lí. Bóng xuân sang.

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi.
– Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi…

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây…
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây…

Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
– Chị ấy, năm nay còn gánh thóc,
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?

Âm hưởng chủ đạo của bài thơ là một niềm bi cảm, một nỗi buồn xa xót tiếc nuối, thấm thía đến sâu thẳm. Đó là một tình cảm thi ca gợi cho ta chạnh nghĩ về đời người, đời mình, cái nhất thời và cái vĩnh viễn, cái có nghĩa và vô nghĩa… – Văn Giá

Không sai. Kết bằng một số dấu chấm. Cô đơn trên mạng.

Tag Cloud