Gibberish

Posts tagged ‘đọc’

Trở lại chốn cũ

Sau những ngày lang thang là những ngày bình thường, đồng hồ lại gõ những nhịp nhàm chán, cà phê lại nhàn nhạt nâu đỏ, và bàn phím lại lách cách, chỉ khác trước là có thêm tiếng sột soạt của những nét cọ vẽ nhưng không biết kéo dài được bao lâu.

Nghiên cứu, đọc, thảo luận, thuyết trình, viết, lập trình… và cà phê, cũng không đến nỗi nào, vẫn mong ước được như thế giới mà mình tạo trong Sim hồi lâu, trời mưa, nằm dài trên một cái ghế êm ru trong thư viện riêng ở nhà, dưới ánh đèn vàng và hai người đọc quyển sách yêu thích, rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Theo cours

Hơn một năm, lần này lại theo một cours master, lại quay lại với ma trận và đủ thứ biến tướng hằm bà lằng.
Nhưng không phải không thích, cũng kì, tôi thấy một người mê toán và mê lý và mê đủ thứ gọi là của một nhân vật vô cảm thì viết lách và nói chuyện lúc nào cũng phải đàng hoàng nghiêm túc chứ, hay là tôi chưa có tác phong của con người nghiên cứu nhỉ?
Tính tôi thích cà rỡn, và luôn vậy.
Tôi nhớ khi tôi đọc Giới tính tuổi hoa, trong đó có chỗ viết là các cô thích những anh lớn tuổi hơn, chững chạc và tạo cảm giác tin cậy. Ngó lại mình phát thì chững chạc cũng tùy lúc, ai mà soi được cái bên trong bị lộn trái của tui ra thì chắc phải shock mấy ngày, chưa kể việc tạo niềm tin cho người khác, không bao giờ tôi quá tự tin về vụ này (biết là không nên nhưng nói như thế này là thể hiện lập trường không vững vàng và kém tin cậy rồi còn gì).
Lại nói về chuyện học hành, một bài viết gần đây tôi đọc được (tôi đọc sách nhiều nhưng báo chí tôi ít đọc, họa chỉ có thể thao về đội bóng tôi yêu thích và công nghệ, về mấy cái điện thoại máy ảnh tai nghe, không có tiền nhưng lúc nào cũng thích xem cho đã mắt rồi thèm) thì con trai trong giai đoạn 20 – 25 không được đọc truyện của những nhà văn nữ cùng thời. Soka. Vậy thì sao nhỉ, tôi ngó lại thì thôi bỏ miej, tôi có thích vài cuốn của Banana Yoshimoto, một cuốn của tác giả nữ tên là Giáo Sư và công thức toán (thực ra tôi có thể search GOOGLE rồi paste tên tác giả ra đây để thể hiện sự hiểu biết nhưng vậy giả dối quá yohoho), và một vài cuốn khác, và tôi kết luận rằng cái ông tác giả của bài viết kia dở hơi. Thú thật việc đọc văn của bất kì nhà văn nữ nào chả làm ảnh hưởng đến cái tư tưởng làm trai cho đáng nên trai hay làm giảm nồng độ hóc mon nam hay là sinh lý yếu đi cả. Phải thể hiện cái sức mạnh ý chí, và không phải lời khuyên nào cũng nuốt.
Thế mà sáng nay phải nói là nuốt thật, nuốt-từng-chữ-một; có lẽ thầy dạy không thực sự lôi cuốn, nhưng lúc nào cũng là cảm giác được gãi đúng chỗ ngứa, được cấp nguyên liệu để chém gió, hù những người yếu tim để được những lời khen nhẹ tựa lông hồng “ôi mày giỏi quá!”. Giờ mới thấy mình còn xạo sự với bản thân nhiều lắm.
Nhưng không sao, cứ tiếp tục đã, 30p nữa lại đi theo cours, và hai tiếng chống mắt mà nghe…. gãi ngứa.

Từng qua tuổi 20

Dạo này đọc sách toàn 20 20 20, đọc mạng cũng toàn 20. Tuổi 20.

Lấy kinh nghiệm là một người đã qua tuổi 20 được khá nhiều năm, tôi cam đoan với các bạn trẻ là khi các bạn 20 tuổi chả có điều gì thần kì xảy ra đâu, cứ yên âm tận hưởng những gì bình thường một cách nhàm chán đi nhá.

Tất nhiên không phải là “tôi và nàng mừng 20, còn hắn ta thì dừng lại mãi mãi ở tuổi 17”.

Nhiều lúc tôi nghĩ thế này, đi ngoài đường gặp một đôi nào đấy chẳng hạn, tôi thấy đúng là chẳng việc gì phải lo, khi con người đã tìm đến với nhau vì họ cần nhau và họ có những điểm hợp nhau để hưởng chung hay những điểm không hợp nhau để mà chịu đựng nhau, như thế nó sẽ tạo nên các mối gắn kết, bứt đứt hay không thì tôi không biết và tôi cũng không quan tâm, nhưng miễn là có các mối gắn kết, và nếu không làm gì sai trái cho những mối gắn kết đó và tạo thêm những mối gắn kết khác, thì chả bao giờ có chuyện lạ lùng đau đớn này nọ xảy ra.

Sáng nay đọc được câu này “chia tay đau đớn nhất là chia tay mà không một ai nói được với nhau lời nào, và không có một lời giải thích nào”. Thích phản bác cái câu này nhưng mà phần nào nó không sai, không có quyền chỉ trích người khác khi mình sống đời của mình chưa xong mà cứ đòi nhảy sang cuộc đời người khác…

Quay lại cái chủ đề tuổi 20, rốt cục tuổi 20 của tôi chả có gì đặc biệt, năm 2 năm 3 đại học gì đó, học các môn cũng lèng èng, cũng rớt như ai, tới sinh nhật thì cũng một bữa cà phê ăn uống xong rồi thôi, tôi chả thấy cái gì gọi là thúc giục, gọi là tinh thần sáng tạo, gọi là ngòi nổ tài năng gì ở đây, mọi thứ nó vẫn đều đều lặng lẽ, cũng như đang chèo thuyền trên sông vậy, nhẹ nhàng, không hào quang chói lọi, mà tánh tôi lại hay làm hào quang cho người khác mới chết chứ, ví dụ như một câu nói vui tôi nói nhỏ quá, một đứa khác nhắc lại và cả lũ bạn cười ầm lên và nghĩ nó hài hước. Ây!! Mà cũng không sao, không ấm ức lâu, chắc ấm ức trong một giây (không có sách nói về Ấm ức một giây) nhỉ?

Vậy đấy, nhiều lúc ưa nghĩ những cái sầu đời và tiếc nuối, nhiều lúc đầu óc rất là bệnh hoạn đen tối, nhiều lúc nghĩ tới những cái vĩ đại, nhưng công việc dồn đống kia, bao thứ để làm, bao thứ để học, bao gương để theo và bao mực để tránh và để tự soi, rốt cục suy nghĩ là một thứ khá xa xỉ. Và dĩ nhiên tôi thích cái xa xỉ này.

Tag Cloud