Gibberish

Posts tagged ‘nói bậy’

Năm ngoái thì sao?

Thiệt là buồn vì hôm nay chẳng có ai chúc mừng sinh nhật mình, mà cũng không sao, vì hôm nay cũng có phải sinh nhật mình đâu :))))

Người ta thích trả thù và người ta tiểu nhân các bạn ạ, và tôi thậm chí còn hơn họ nhiều kia.

Trở thành một chính nhân quân tử trong mắt người khác không khó, nhưng với chính suy nghĩ của mình là một điều không dễ tí nào. Tưởng tượng nhé, bạn biết phân biệt tốt xấu, và bạn làm điều bạn thấy tốt, nhưng bạn không cảm thấy vui vì việc đó, như thế thì chưa là chính nhân quân tử, chưa là người tốt. Bạn có thể nhặt rác và quăng nó vào thùng nhưng bạn thấy bứt rứt khó chịu dù bạn tự giác, tự giác theo cái kiểu bạn đọc báo thấy người ta ca ngợi hành động đó và bạn làm chứ không phải bạn nghĩ về nóng lên toàn cầu hay hòa bình thế giới, bạn có thể làm cho người ta mà không cần trả lại nhưng lại thấy cứ bực mình sao sao đó, mà bạn không thấy vậy cũng không sao, ok bạn là chính nhân quân tử, nhưng tôi thì không. Không bao giờ luôn!

Nếu ai quên sinh nhật tôi thì tôi sẽ quên sinh nhật của người đó, hoặc là nhớ nhưng không thèm chúc mừng sinh nhật luôn.

Nếu ai trách móc tôi về một việc tốt mà tôi đã làm cho họ, thì tôi sẽ không bao giờ làm thêm việc tốt nào cho họ nữa.

Nếu ai đẩy tôi xuống bùn đen rồi sau đó lại tâm sự nếu như hồi đó tôi không đẩy cậu xuống mà ôm lấy cậu nhỉ? Tôi sẽ cắt đứt quan hệ luôn!! Dẹp hết dẹp hết.

Và tôi không thấy áy náy khi người ta giận tôi, đó là quyền của người ta, giận, yêu, ghét, tôi cũng không trách, vì họ không biết có những lúc tôi te tua thế nào, vì vậy tôi không biết họ te tua thế nào thì thành ra là huề, giờ cho họ trách móc, ok họ 1 tôi 0 vì tôi không, thật sự là vậy, bận tâm v.v…

Nhưng tôi thấy áy náy trên bản thân khi tôi đáng lẽ phải làm cái này thay vì không làm (đấm vỡ mồm nó thay vì cười và bắt tay chẳng hạn, đờ mờ mấy đứa giả dối và vô tâm). Nhưng tôi áy náy vì đáng lẽ mọi sự đã tốt hơn rất nhiều nếu mỗi người đều cố gắng lên một chút, giảm cái tôi đi một chút (và xinh đẹp hơn một chút muhahaha).

Đờ mờ nói bậy là *beep* văn minh.

Đờ mờ không biết viết gì tiếp luôn :)))))

Lại cái chuyện nói năng

Nói bậy không vấn đề gì với tôi, nhất là khi một mình hoặc mấy thằng chí cốt.

Rõ ràng không tồn tại người không nói bậy, nhất là những lúc bực tức mà văng tục, nó làm giảm stress, và cách này là hay nhất, vì không tốn kém và chả đụng chạm đến ai khi mà ở một mình.

Nhưng với cái thế giới bên ngoài + online thì lại khác. Mở miệng (bàn phím) ra mà cứ “đéo”, “vcc”… trước mặt bao nhiêu người không quen biết thì chả hay ho gì, lại còn có cả lý sự cùn: “không quen biết thì lo gì”, ờ chả ai lo, chả ai quan tâm, họ chỉ ngứa mắt, và như tôi thì block luôn mặc dù khả năng rất lớn là trên con đường trước mặt chả bao giờ gặp nhau. Không nói bậy không phải ở mức độ biết nói hay không biết, mà là ở chỗ biết, và dùng nó ở những lúc nào, việc bình luận một vấn đề gì cứ phang trước câu “vcl” hoặc vài chữ ngắn ngủn chỉ làm người ta nhăn mặt thì chỉ thể hiện sự thiếu phong phú về ngôn ngữ: người ta sẽ nhanh chóng bỏ qua bình luận của mình, những câu bình luận có những từ không phù hợp sẽ giảm tính thông tin và nghiêm túc, giống như một trò đùa. Trừ khi là đùa thật, đó là lí do tại sao nên biết lựa đúng chỗ mà nói chuyện, mà phát ngôn. Như thế cuối cùng người chịu thiệt là mình, chưa kể nguy hiểm hơn khi nói thành phản xạ, rồi trong những tình huống “nghiêm trọng” như đi ăn với sếp hoặc gặp bố người yêu mà cứ phang “nho” tới tấp thì hậu quả sao biết rồi đó, nhắc lại: không nói bậy không phải là vì không biết, mà là biết mà không cần nói ra vì không cần thiết, ngẫm nghĩ, đó cũng là một cách luyện tập để tiết chế bản thân.

Tag Cloud