Tự giáo dục
Đang đà viết thì viết tiếp.
Từ rất lâu rồi chứ không phải gần đây, khi xã hội có dấu hiệu của những sai trái về đạo đức, người ta sẽ tự hỏi “vấn đề nằm ở đâu?” và thường thì chung quy của vấn đề ằm ở giáo dục và mọi người sẽ thở dài rồi không biết làm gì tiếp vì nó là một kế hoạch dài hơi và mang tính hệ thống (trường học, xã hội, cộng đồng).
Tất nhiên việc hệ thống giáo dục thế nào thì phải có những người có trách nhiệm và hiểu chuyện ngồi bàn bạc với nhau. Tuy nhiên, một người không nằm trong số đó, có thể làm được những việc mà chẳng cần ai chỉ bảo hay ra luật mà bắt anh phải làm theo.
1. Dừng đèn đỏ đèn xanh:
Cái này thì ai cũng biết nhưng không mấy ai làm. Ở cái xứ xe máy đông lúc nhúc, Sài Gòn, thì giao thông lúc nào cũng là cái cục to đùng không biết gỡ bao giờ mới xong, cứ tầm tầm 5h chiều là chỗ nào cũng kẹt như nút.
Do đường bé? Không sai, nhưng chúng ta không xây đường trong 1 ngày.
Do lô cốt, lấn chiếm vỉa hè? Không sai, lô cốt là để chống ngập, gián tiếp chống kẹt xe ngày mưa đấy, bà con chịu khó chịu khổ tí sau này lại đỡ phải cằn nhằn, mà khổ cho đám kĩ sư, khi làm thì bị chửi lên chửi xuống, đến khi nó chạy tốt thì có ai nhớ đến lũ kĩ sư đâu.
Nhưng có một cái tôi thấy dân mình sai nhiều, đó là đi không chịu dừng đèn đỏ. Việc này là một trong những việc đơn giản nhất mà tôi từng biết là một người giao thông bình thường có thể làm để giữ giao thông được ổn định.
Tất nhiên việc đèn ra đỏ mà không dừng thì sai toét đi rồi, nhưng cái kiểu đèn vừa đỏ hay đèn sắp xanh mà chạy ráng là một hành động gây tại hại vô cùng lớn luôn. Việc đèn xanh sắp hết hay đèn đó sắp hết ai mà chả biết, vấn đề lạ, giữa xanh đỏ của hai trục đường giao nhau bao giờ cũng có một “khoảng lệch”, không phải bên này xanh thì bên kia đỏ liền, mà có một đoạn hai bên chờ nhau, để chi? Để những người vừa qua đèn xanh cái tích tắc cuối cùng có thời gian để giải quyết nốt cái thực tế là họ vẫn đang chính giữa ngã tư. Nếu ai cũng đàng hoàng chờ cho xanh hẳn hay đỏ hẳn vào lúc này để đi tiếp thì không sao, nhưng vần đề là có rất nhiều người khôn vặt, tận dụng lúc này để ùa lên, thế là cái anh trai tàn dư kai vẫn còn, và có một nùi khôn vặt tràn đến, ôm nhau một cục và chuyện gì đến nó đến.
2. Vứt rác:
Chuyện này nói hoài, và nói trước là đừng đem chuyện so sánh là dân nước ngoài họ thấy rác thì họ nhặt rồi đem hình ảnh đó mà phán cho dân mình.
Bên Pháp dân họ cũng không có làm cái chuyện mà thấy rác trên đường thì nhặt bỏ vào thùng đâu, hồi có một bà già thấy mình làm vậy, bả ngạc nhiên và bảo “chỉ có khách du lịch, hoặc là rác của chính mình thì dân Pháp mới đi lụm lại cho vào thùng thôi”. Uh thì cũng không ngạc nhiên, vấn đề là trong thông tin bà í đưa ra có điểm đáng lưu ý là “rác của chính mình”.
Kinh nhất phải kể đến là mấy bà madame đi xe ô tô ở VN, bị say xe ói vào bọc rồi quăng qua cửa sổ tỉnh bơ. Thôi nói đến đấy đủ hiểu. Tại sao không biết chờ đến dừng xe rồi đi vứt chứ? Giữa phố cũng có nhé, đường trường thì còn có thể thông cảm phần nào (tất nhiên cũng đáng lên án).
Tiếp theo là việc nhổ kẹo sing gum, phải đi cạy cái này mới thấy việc phun bã kẹo sing gum là việc vô văn hóa chả kém gì việc quăng rác ra giữa đường. Việc đơn giản mà bạn có thể làm, là khi khui sing gum, thay vì vứt giấy thì hãy giữ nó lại, nhai xong gói vào mẫu giấy đó rồi bỏ vào thùng rác, nếu không có thùng rác thì nhét tạm vào túi hay cặp, rồi vứt sau, chả chết ai, đơn giản mà đường phố lại sạch trơn.
3. Xếp hàng:
Việc xếp hàng ở VN nói chung là hiếm nhưng dần dần về sau thì mọi người đã biết xếp hàng, đó là điều đáng mừng, và cũng hợp lý vì mọi người ai cũng thấy rõ việc xếp hàng là chuyện hoàn toàn công bằng và thực chất là đẩy nhanh công việc. Việc đáng nói là khá nhiều người vẫn vô duyên nhảy vào đứng đầu hay đứng giữa, đến khi bị góp ý thì lảng đi, hoặc tệ hơn là sừng cồ lên. Việc này nếu những nơi công cộng thì sẽ có người quản lý họ giải quyết, hoặc những nhân viên xử lý hồ sơ hay bán vé có quyền không tiếp. Thực ra loại bất lịch sự như vậy không thiếu, nhưng sau khi bị phản ánh thì cũng quê độ rồi từ đó học cách xếp hàng, tốt cho họ và tốt cho xã hội.
4. Đọc sách:
Không cần nói việc đọc sách gì hay đọc xong phải rút được bài học gì, đọc sách trước tiên phải là một con người biết chữ, không ngu, và chứng minh được hoàn toàn có thể độc lập tìm hiểu thông tin được, sách báo online rất nhiều, thẻ thư viện cũng rẻ. Đọc sách có một sức mạnh thần ký, nó làm cho nhiều thứ không thể hình dung được hiện hữu trước mắt một cách rất chân thực và lại cũng chả ảnh hưởng đến ai, nếu anh chỉ trích hay chạy xe hay tạt nước ra đường, dù mục đích đúng hay sai hay anh chả có mục đích làm hại ai cả nhưng vẫn có khả năng việc anh làm gây phương hại đến người khác, còn việc kiếm cái ghế hay cái giường rồi ình ra đọc thì chả có ma nào bị cái gì hết. Anh sống riêng thế giới của anh, mặc cho thiên hạ chạy tới lui. Vậy nên thiết nghĩ, không cần phải nhà có điều kiện hay không, như đã nói ở trên là thẻ thư viện rất rẻ, việc đọc sách là một việc siêu dễ nhưng lợi ích thì siêu lớn.
5. Hạn chế chửi người khác ngu:
Có lẽ những người chửi người khác ngu (kể cả trường hợp chửi thầm trong bụng) chả bao giờ biết là họ sai.
Nhưng họ có cái đúng, những người chửi người khác trong bụng đấy, là họ không nói toẹt ra ngoài. Còn cái sai khi chửi người khác ngu là khi mình không cùng hoàn cảnh, điều kiện ràng buộc với người ta, tính tình người ta cũng khác, ví dụ đơn giản thế này, ta nghĩ được đi du lịch, gặp gỡ nhiều người và tạo vô số mối quan hệ hấp dẫn là một đích đến của cuộc sống, vì thế thằng bạn thân của ta ta thấy muốn nó cũng đạt được một cái gì đấy trong cuộc sống, thế là có gì cũng mời nó đi, cũng giới thiệu với nó, bắt tay cười chào hỏi hết người này đến người khác, nhưng thực tế thì nó đâu có muốn vậy, nó muốn một mình và nghĩ ngợi, chiên bánh, trồng cây, quấn quít vợ, bế con,… và với nó đó là hạnh phúc. Để có được hạnh phúc thì chả ai gọi là ngu cả, vì vậy chúng ta khác nhau lắm, đừng vội phán xét.
Nhưng có mấy cái ngu thật, đó là những cái vi phạm chuẩn mực có sẵn, như là viết sai chính tả, nhục mạ ai đó, đánh đập chó mèo, vứt rác blah blah…
Nói đến đấy thôi, mần truyện tiếp đã, đọc truyện luôn là món khoái khẩu.