Không quân tử
Ngay cả quân tử là cái gì tôi cũng không định nghĩa rõ ràng được.
Nói về chuyện này cũng nhiều, nghĩ về nó (toàn là không cố ý) cũng nhiều, nhưng toàn rút ra kết luận là làm quân tử khó vãi.
Khi không định nghĩa được quân tử, thì thử nói về mấy cái ngược với nó xem. Khốn nạn? Háo sắc? Gian giảo? Mờ ám?
Không ai không mắc lỗi trong tất cả xuyên suốt cuộc đời, các bậc cao nhân còn động viên mình là có sai thì mới có đúng, có đúng mới lên được đỉnh cao, ah không, sai lên đỉnh cao cũng được, đỉnh cao sai trái :)))
Thế làm gì là một thằng không quân tử, dễ thôi, làm việc xấu mà không biết đến hậu quả, ví dụ như mấy thằng vùi hoa dập liễu xong quất ngựa truy phong chẳng hạn, như thế là không quân tử.
Cái việc tiếp theo cũng còn tùy, nhưng giữ lời hữa cũng là một cách chứng minh mình không phải là người không quân tử. Nhưng có một số lời hứa, e hèm, cũng phải nuốt. Vì lời hứa này nó đè lời hứa kia chẳng hạn. Vậy thì không giữ lời hứa là không quân tử.
Vân vân..
Chính vì vậy làm quân tử không hề dễ, không làm điều sai chưa hẳn là bạn đúng, vì cái chuẩn của xã hội nó thường rất là cao, và, lắt léo (mỉa mai thay). Việc này có thể dễ thấy, cái chuẩn đưa ra là “tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, mà cái tu thân nói thiệt đek bao giờ mới xong, vậy biểu sao đi theo đúng con đường một cách ok nhất được, có người tu chưa xong nhảy qua mấy cái sau thế là dính phốt ngay, và như thể thì dân khổ, thiên hạ khổ, và trong thiên hạ thì có người thân quen của mình, tôi có thể coi đó là những hành động độc ác.
Thôi thì cứ ráng không là người xấu cái đã…