Gibberish

Posts tagged ‘thời thơ ấu’

Ăn trộm và rúc hàng rào thép gai

30/4 ngồi dẻ chuyện ra nói chơi. Không mở bài không kết bài. Và một cái hình minh họa không liên quan gì ráo.

Hồi nhỏ phía bên đường là một vườn ca cao. Bé lon ton hay chạy theo chị cùng với mấy ông anh to cao chui vào vườn ca cao của người ta bẻ trộm rồi móc hột ca cao ra mút, trong vườn ca cao cũng có vài cây ổi sẻ và mấy cây bưởi trái chua ơi là chua, “chua lè chua lét!” – câu hồi bé hay nói, ăn xong chảy nước mắt xong lè ra liền, nhưng vẫn khoái cho vào miệng, sau khi đã chấm qua về với muối lấy từ gói mì hai con tôm.
Chỉ có trộm ca cao thôi, mít hay sầu riêng thì nhà nào cũng có. Ah mà cũng có hái được mít, nhưng mít thì không có “ém” được, kiểu như: “không, cháu không có biết mít nào đâu?” mà mùi thì thơm lừng :)))
Nhớ lúc lục lại tủ áo thấy mấy cái áo thun cũ mèm, rách vì rúc rào bị thép gai cào xước rách, cái thì một “vũng” mủ chuối án ngữ ngay chính giữa (thách OMO với TIDE.. diệt được bọn mủ chuối này), mẹ không vứt đi mà cứ để dành, lâu lâu dọn tủ lôi ra ngắm, cũng chả biết mô tả cảm xúc và nét mặt của mẹ khi đó như thế nào.
Giờ thì cái vườn ca cao là một bãi đất trống không, kêu là sắp tới xây cái học viện gì đó, công trình cả thập kỉ chưa thấy khởi công. Ca cao chắc chả còn mống nào, mít với bưởi cũng rụi sạch, nhà nào cũng sân bê-tông ngó sạch sẽ khang trang.

Kiếm cái khoảng đất đục lỗ chơi bắn bi lô cũng khó, chứ đừng mơ bưởi với mít.

Đó là thực vật, còn động vật thì…

Hồi nhỏ còn hay bị chó cắn, cái tay, vai bên trái bị chích thuốc phòng dại lõm vào thành cái vành đai y như vành đai san hô thái bình dương, nghe người ta bảo chích thuốc dại nhiều quá sẽ bị ngu, có lẽ vậy nên tới giờ 25 tuổi rồi mà vẫn chưa thành siêu nhân người nhện được.

Giờ về chó hơi hiếm, người ăn thì nhiều, quán cũng nhiều, trước nuôi chó một thời gian sau sẽ bị bắt, khóc như mưa vì coi nó là bạn cố niên, giờ nuôi chó cũng bị bắt nhưng không khóc nữa vì bị bắt lẹ quá, chưa kịp bạn bè gì nó thì nó đã ra đi rồi.

Còn cái gì xưa – nay nữa? Ah, hồi xưa đẹp trai lắm, giờ thì đỡ rồi. :)))

Đón xuân này tôi nhớ xuân xưa

Thế là tết lại sắp đến, mấy bữa nay code chả được cái gì, sách thì làm biếng đọc, ngay cả article cũng không đọc nổi. Thế mà thời gian vẫn trôi qua cực kì nhanh, níu không được với những gì trôi trơn tuột ngoài kia, đôi lúc muốn nắm lấy, đóng đinh nó vào một tấm gỗ để phóng .. phi tiêu vào nó chơi cho bỏ ghét, nhưng nó là một thứ vô hình, không mùi..
Ah không dạo này nó có mùi, họa chăng là do tôi tưởng tượng, nhưng đúng là tôi cảm nhận được trong không khí, tôi thấy những thứ giá trị vô cùng nhưng bỗng dưng quá ngắn ngủi, lâu lâu lại giật mình bởi câu hỏi: “biết đâu một ngày nào đó?”. Chả biết việc gì sẽ xảy ra. Hơn 4 tháng nghiên cứu, không nắm được gì nhiều thêm, đầu óc chắc chắn còn học được nhiều thứ tiếp nhưng không thích, không làm được cái gì, tôi có cảm giác tôi bị … quay lại cái giai đoạn 15, 16 tuổi, tất nhiên là ở dạng thức tinh thần, y như là quay lại một cuốn phim, 2004 cũng chưa cách đây xa, phim cũng là phim màu, nhưng phim của tôi thì toàn là đen trắng.

Tôi nhận thấy là tôi thương ba mẹ hơn tôi tưởng, và cả chị tôi và thằng em. Tôi nhớ tôi hay quay cái clip hát mấy bài rock với thằng em, khi nó làm gì không đúng ý tôi hay đánh nó, giờ tôi thấy tôi làm vậy là hoàn toàn không đúng, và tôi thấy hối hận kinh khủng, mặc dù sau đó tôi vẫn ôm nó và vỗ về và nhường nhịn nó luôn. Đáng tiếc là ai cũng phải lớn lên, cái mũm mĩm bé thơ rồi cũng sẽ vụt dậy trong chớp mắt, để lại bao nhớ nhung về cái thời tí teo đó, hi vọng tôi sẽ không quên, một ngày nào đó.

Cái góc nhỏ này thật là hay, tôi không phải thấy than vãn của người khác (tôi dek quan tâm, tôi còn thấy ngứa mắt), giống như cà phê Hi End gần như là một mình ngồi ngó xuống thiên hạ nườm nượp. Tôi hay ganh tỵ với ai suốt ngày được sống gần bố mẹ chứ không phải là ở những nơi xa xôi không ai biết (chính vì thế tôi phải đầu tư vào giải trí bằng những thứ tôi muốn, nhưng cuốc cùng tôi vẫn không làm vậy được), như thằng em tôi chẳng hạn, không biết đến khi nó đi học đại học thì có phải xa bố mẹ không, vì có nhiều kế hoạch có thể thay đổi, ngay cả người trong cuộc còn không biết.

Thú thật tôi sinh ở Gia Lai – Pleiku nhưng nghĩ lại Pleiku tôi sợ nó nhiều hơn là thích, vì nó mà tôi dính cái bịnh sợ lạnh kinh khủng này, vì nó mà tôi có những kí ức không vui, vì con người, vì cảnh vật, khi mà Tết về đi ngoài đường thay vì tôi thích thú tận hưởng cảm giác lành lạnh, tôi lại rùng mình vì những đầu xanh đầu đỏ sẵn sàng rút dao ra liều sống thiếu chết vì những lí do nhảm nhí rẻ tiền: “tại vì mày nhìn đểu tao”, ôi chao hỏng mất một thế hệ. Tôi cũng không thích Sài Gòn lắm nhưng vẫn đỡ hơn một chút. Nhưng tôi nhớ nó.

Sắp đến Tết đến nơi rồi, bên này họ không nghỉ Tết nên không về được, nhưng cũng không muốn vè đợt này, về Hè nó “an toàn” hơn, tôi luôn nghĩ vậy. Tết đến chắc lại lục đục mần mò làm bánh chưng, và cái gì đó ngon ngon để ăn vặt.

Tag Cloud